Đấu La Đại Lục

Chương 275: Vua của loài hoa, Quân lâm quần phương (3)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Hơi thở nọ mạnh mẽ bá đạo, ngay cả khách quý ngồi ở phía trên là Trữ Phong Trí
cùng Bạch Kim chủ giáo Tát Lạp Tư đồng tử cũng không khỏi co rút lại một chút.

Người này đột nhiên xuất hiện tại giữa sân không phải ai khác, chính là Sát
Lục chi giác Liễu Nhị Long. Tính tình Liễu Nhị Long là cái gì a? Tính tình
nóng nảy cũng chỉ có Đại sư mới có thể ngăn chặn nàng.

Tiểu Vũ bây giờ chính là con nuôi của nàng, mắt thấy đối thủ muốn quần công,
nàng như thế nào nhịn đây? Nàng có thể mặc kệ đây là tình huống gì, cuối cùng
mới có một đối tượng cho nàng bảo hộ, nàng như thế nào bỏ qua đây?

Dưới tác dụng áp lực cường đại, đội viên của Ba Lạp Khắc học viện cơ hồ trong
nhất thời dừng lại hết cước bộ, toát ra vẻ kinh hãi nhìn Liễu Nhị Long.

Khí phách ngang ngược của Liễu Nhị Long không chỉ là nguồn gốc một thân hồn
lực của nàng, đồng thời cũng là nguồn gốc tính tình của nàng cùng vũ hồn của
mình. Mặc dù nàng là hồn thánh, nhưng trong nháy mắt khí tức bộc phát ra, ngay
cả hồn sư cấp bậc cao hơn cũng phải hướng tới liếc mắc. (dù không cao nhưng
cũng khiến người khác phải ngước nhìn – A Lá)

_ “Đây là thi đấu. Các ngươi muốn nghĩ làm gì?” _ thanh âm trầm thấp lạnh lẻo
truyền vào giữa sân. Nếu nói thanh âm của Liễu Nhị Long thu hút hồn phách lòng
người, vậy, thanh âm này làm kẻ khác toàn thân phát lạnh.

Bạch Kim chủ giáo Tát Lạp Tư không biết lúc nào đã từ trên ghế khách quý đứng
lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào song phương trong sân.

Lúc này, hàng ngũ sư phụ đi theo của Ba Lạp Khắc vương quốc cũng đã đi vào
trận đấu trong sân.

Hồn lực của hắn cũng không thể so với Liễu Nhị Long khác biệt, nhưng nhìn Liễu
Nhị Long bộ dáng vẻ mặt bá đạo, lại không biết tại sao có chút chột dạ.

Xoay người xa xa hướng hàng ghế khách quý hành lễ: _ “Bạch Kim chủ giáo đại
nhân xin bớt giận. Chúng ta chỉ là muốn đem học viện đệ tử phía tôi mang xuống
mà thôi. Cũng không có ý kiến gì khác.” _

Tát Lạp Tư lạnh nhạt nói: _ “Mời song phương các ngươi nhớ kỹ thân phận của
mình. Không phải đội viên được trọng tài cho phép tham gia mà vào sân thi đấu,
lập tức trục xuất khỏi giải thi đấu. ” _

Tràng diện vốn muốn bộc phát hỏa bạo cứ như vậy bị đè ép xuống, nhưng Sử Lai
Khắc học viện cùng Ba Lạp Khắc học viện trong lúc đó mùi thuốc súng không thể
nghi ngờ trở nên nồng nặc.

Tiểu Vũ như trước ở lại trên đài, Đường Tam tại trải qua bên người nàng thì
thấp giọng dặn dò nàng vài câu, lúc này mới đi xuống sân thi đấu.

Ba Lạp Khắc học viện hiển nhiên bị chọc giận. Khiến mọi người Sử Lai Khắc học
viện có chút kinh ngạc chính là, đối thủ thứ hai dĩ nhiên cũng là một gã hồn
sư của hồn tông đã ngoài bốn mươi cấp. Vừa lên đài, không đợi trọng tài tuyên
bố trận đấu bắt đầu, hắn đã phóng thích ra vũ hồn của mình. Vũ hồn của hắn rất
kỳ lạ, chính là một đóa hoa. Hồng sắc hoa tâm, chanh sắc hoa biện. (trung tâm
hoa màu đỏ, cánh hoa màu cam – A Kí)

_ “Thái Dương hoa.” _ Đường Tam nhíu nhíu mày. Đối thủ thứ hai này của Tiểu Vũ
là một gã hồn sư sở hữu thực vật vũ hồn. Thái Dương hoa tại trên phẩm chất
hiển nhiên không phải Lam Ngân Thảo có khả năng so sánh, có năng lực hạn chế
rất lớn.

Thái Dương hoa hoang dại có thể phóng thích mùi vị đặc thù thần kỳ, làm địch
nhân mất năng lực chiến đấu, là một loại độc tố tính chất kỳ lạ. Mà Thái Dương
hoa càng cứng rắn như sắt, bản thân là vũ hồn, thân mình có thể sử dụng như vũ
khí. Độc tính và công kích được xem trọng như nhau.

Hiển nhiên, đối thủ này của Tiểu Vũ cũng không dễ dàng đối phó. Mắt nhìn trên
người đối thủ trắng, vàng, tím, tím bốn cái hồn hoàn, vẻ mặt của Tiểu Vũ cũng
trở nên ngưng trọng. Năng lực của nàng đã thi triển qua một lần, đối thủ tất
nhiên sẽ có chuẩn bị đề phòng. Thái Dương hoa nàng tự nhiên cũng là biết. Đối
thủ có công kích thuộc tính độc rất khó đối phó, nhất là hồn lực của đối thủ
lại trên nàng. (mạnh hơn đấy – A Kí)

_ “Ngươi phải trả giá cho những gì ngươi vừa gây ra.” _ Đội viên thứ hai xuất
tràng của Ba Lạp Khắc vương quốc vóc người mặc dù cũng không cao lớn, nhưng
thập phần tráng kiện. Trên cơ thể hắn có thể thấy rõ ràng chỗ phồng lên trên
bả vai. Ngoại hình như vậy cầm trong tay một đóa tiên hoa, bộ dáng cũng có
chút quái dị.

Trọng tài nhắc nhở nói: _ “Không nên quên quy tắc thi đấu. Nếu như vi phạm sẽ
mất đi tư cách tiếp tục tham gia. ” _

Tiểu Vũ cùng đối thủ đồng thời gật đầu, nhưng khí tức của hai người lại cũng
không có nửa phần xu hướng thu lại.

Tiểu Vũ biết chênh lệch của mình cùng đối thủ, chủ yếu là đệ tứ hồn hoàn, kỳ
thật cấp bậc cũng khác biệt không nhiều. Từ hồn lực ba động của đối thủ đến
xem, hẳn là cũng chỉ là vừa mới vượt qua cấp bốn mươi không lâu mà thôi.

_ “Trận đấu bắt đầu. ” _

Sau khi trọng tài một tiếng tuyên bố, trên người đệ tử xuất tràng của Ba Lạp
Khắc học viện đệ nhất hồn hoàn nhất thời phát sáng, trong tay Thái Dương hoa
đón gió troẻ nên to lên, trong giây lát hướng tới đã tăng lớn đến hết đường
kính một mét. Nắm trong tay hắn trường hành (cây dài – A Kí) cũng đạt tới
ngoài ba thước. Nhất thời đã biến thành một cái vũ khí hình thù kỳ lạ.

Trong lúc đó trong tay vung lên, một chùm hoàng vụ (sương mù màu vàng – A Kí)
nồng nặc từ trong Thái Dương hoa phóng thích ra. Trực tiếp hướng tới Tiểu Vũ
bao vây lại.

Lúc này, Tiểu vũ không thể tiến, nàng chỉ có thể lùi, đi nhanh lui về phía
sau. mặc dù là như thế, vẫn còn có thể ngửi thấy một tia mùi hoa nhàn nhạt.
Mùi hoa thơm nồng, mặc dù chỉ là một tia, nhưng Tiểu Vũ lại lập tức cảm giác
được trong đầu một mảnh mê man.

Dưới tình huống cùng cấp bậc, nhất là khi hồn lực song phương cũng không tính
là rất cao, độc hồn sư là rất chiếm ưu thế.

Nếu sử dụng hợp lý, có thể có trình độ hạn chế đối thủ thật lớn. Trước mắt tên
đệ tử Ba Lạp Khắc học viện này, từ thuộc tính tương khắc nhìn đến, ngoại trừ
chuyên môn khắc chế vũ hồn độc tố ra, cũng chỉ có thể là Hỏa Vũ cùng Thủy Băng
Nhi hai người sở hữu vũ hồn Thủy – Hỏa như vậy mới có thể khắc chế hắn.

Trong ngực một trận khó chịu, Tiểu vũ biết, độc tố đã bắt đầu phát động, vội
vàng thúc dục hồn lực áp bức độc tố. Mà đối thủ của nàng cũng không truy kích,
ngay khóe miệng toát ra một tia cười ác độc, trong tay Thái Dương hoa cuống
quít quạt tới, đem nhiều bụi hoàng vụ (sương mù vàng – A Kí) hướng nàng thổi
tới.

Diện tích bao trùm bắt đầu trở nên càng lúc càng lớn. Lúc này, trên người hắn
đã là hai cái hồn hoàn đồng thời phát ra.

Hiển nhiên, hai hồn kỹ của hắn một cái là tăng lớn Thái Dương hoa, cái kia
chính là loại độc vụ này rồi.

Làm sao bây giờ? Tiểu Vũ trong lòng đã xuất hiện chần chờ chỉ trong chốc lát.
Nàng biết, muốn chiến thắng đối thủ, có lẽ phải lấy lôi đình vạn quân chi thế
nhảy vào trong độc trận của đối thủ, rất nhanh đem đối thủ giải quyết. Có thể
đối thủ sẽ không đề phòng sao?

Hắn còn có đệ tam cùng đệ tứ hai hồn kỹ chưa thi triển. Dưới tình huống không
thể rút ngắn khoảng cách, hồn lực của Tiểu Vũ mặc dù còn lại cũng đủ để thi
triển kỹ năng, nhưng hiển nhiên không đủ để đến gần đối phương.

Tại lúc này, đột nhiên, một cỗ nhiệt lưu kỳ dị từ trong lòng truyền khắp toàn
bộ cơ thể Tiểu Vũ, ngực vốn khó chịu nhất thời thay đổi thông thuận hẳn lên,
chẳng những như thế, một tầng kim quang màu đỏ bắt đầu từ trong cơ thể Tiểu Vũ
hiện ra, trong nháy mắt, chung quanh thân thể nàng đã hình thành một tầng kim
quang màu đỏ nhàn nhạt bao phủ.

Lúc này, độc vụ vừa lúc bao phủ tới phạm vi của Tiểu Vũ, một màn kỳ dị đã xuất
hiện, mặc dù độc vụ nọ khổng lồ, nhưng chẳng cách nào có thể chui vào trong
kim quang màu đỏ.

Càng làm đối thủ của Tiểu Vũ kinh hãi gần chết đó là, hắn phóng thích độc vật
vừa tiếp xúc tới chỗ kim quang màu đỏ trên người của Tiểu Vũ thì, tức khắc
giống như băng tuyết bình thường tan rã. Trong nháy mắt công phu, tại chung
quanh thân thể của Tiểu Vũ phạm vi mười thước độc vụ đã không còn gì sót lại.

Đừng nói đối thủ, ngay cả Tiểu Vũ chính mình bây giờ cũng không biết đã xảy ra
cái gì, kinh nghiệm thật chiến phong phú của nàng tự nhiên sẽ không buông tha
cho cơ hội tốt như vậy. Không chút do dự hướng tới đối thủ vọt tới.

_ “Chuyện gì xảy ra? Kim quang màu đỏ nọ là cái gì?” _ Liễu Nhị Long nhịn
không được hướng đại sư phát ra nghi vấn.

Đại sư cũng là vẻ mặt mờ mịt, mặc dù hắn đối với nghiên cứa về vũ hồn cực kỳ
thông suốt, nhưng cục diện xuất hiện trước mắt hắn lại có chút khó hiểu. Vốn
hắn đã nhận định thắng lợi của trận đấu này là hy vọng không lớn, nhưng đúng
là kim quang màu đỏ một lần nữa đã mang đến hy vọng.

_ “Ta biết rồi.” _ Đường Tam đột nhiên thấp giọng nói một tiếng, trên mặt hiện
ra mỉm cười.

Ánh mắt của mọi người Sử Lai Khắc học viện nhất thời rơi vào hết trên người
Đường Tam, Đường Tam mỉm cười nói: _ “Có còn nhớ đoá Tương Tư Đoạn Trường Hồng
của Tiểu Vũ không? Đó là trong tiên phẩm thuộc về tiên phẩm, Tương Tư Đoạn
Trường Hồng không thể nghi ngờ là vua của loài hoa, cho dù là U Hương Khỉ La
tiên phẩm cũng xa xa không cách nào cùng nó so sánh. Thái Dương hoa cũng là
hoa, mặc dù Tương Tư Đoạn Trường Hồng cũng không am hiểu kháng độc, Tiễu Vũ
cũng không có đem nó ăn. Nhưng Tương Tư Đoạn Trường Hồng trong các loài hoa
địa vị thật sự là rất cao, tại lúc cùng máu tươi của Tiểu Vũ dung hợp, nó cùng
Tiểu Vũ đã sinh ra liên lạc nhất định, Thái Dương hoa hướng Tiểu Vũ phát động
công kích, Tương Tư Đoạn Trường Hồng tự nhiên sẽ cho rằng nó là hướng mình
khiêu khích. Hoa vua gặp phải hoa đi khiêu khích, nó làm sao có thể nào ngấm
ngầm chịu đựng đây? Kim quang màu đỏ này chính là hào quang của Tương Tư Đoạn
Trường Hồng – quân lâm quần phương (loài hoa của sắc đẹp và hương thơm – A
Lá). ” _

Áo Tư Tạp nhịn không được nói: _ “Chúng ta đây chẳng phải là phạm vào quy tắc
thi đấu sao?” _

Đường Tam lạnh nhạt cười nói: _ “Ngay cả sư phụ cũng nhìn không ra, ngươi cho
rằng bình ủy sư (người đánh giá, ban giám khảo đó mà – A Kí) có thể nhìn ra
đây là chuyện gì xảy ra sao? Quang mang nọ dù sao là từ trên người Tiểu Vũ
xuất hiện ra. Nàng cũng không có thể sử dụng hết cái gì. Tiếp tục theo dõi
trận đấu đi. ” _

Đúng vậy, theo như lời Đường Tam nói như vậy, kim quang màu đỏ trên người của
Tiểu Vũ chính là do Tương Tư Đoạn Trường Hồng phóng thích ra. Cảm nhận được
khí tức khiêu khích của Thái Dương hoa, Tương Tư Đoạn Trường Hồng tự động bảo
vệ.

Đương nhiên, cái loại phản ứng này của nó cũng chỉ có trong trường hợp hoa vs
hoa thì mới gặp phải. Nếu đổi lại một loại kịch độc khác, tự nhiên sẽ không có
hiệu quả gì. Cái này coi như là đối thủ của Tiểu Vũ gặp xui xẻo đi.

Mắt nhìn độc vụ của mình không có hiệu quả, hơn nữa tại dưới tác dụng của kim
quang màu đỏ, cũng theo độc vụ từ từ tan rã, hồn lực tên đội viên Ba Lạp Khắc
học viện này cũng tiêu hao hết phần lớn. Lúc này trong lòng kinh hãi, hắn
không thể không xuất ra đệ tam hồn kỹ khác.

Thân thể chuyển động một chút, Thái Dương hoa mạnh mẽ phát động đi ra ngoài,
trong phút chốc, vô số ánh sáng màu vàng nhạt từ trên bông hoa thật lớn trên
tay vẫy ra, manh theo khí tức mạnh mẽ bao phủ hết một mạnh phạm vi rất lớn,
quả thật muốn né tránh hiển nhiên là không có khả năng.

Căn bản, Tiểu Vũ là có thể thông qua Thuấn Di né tránh, nhưng không biết tại
sao, tại trong nội tâm của nàng tựa hồ có một thanh âm nói cho nàng là không
cần né tránh. Mà Tiểu Vũ cũng đã dựa theo ý thức làm như vậy rồi.

Đợi nàng tỉnh ngộ lại còn muốn thi triển hồn kỹ thì đã không kịp nữa rồi.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận