Đấu La Đại Lục

Chương 237: Đường Tam đệ tứ hồn kỹ – Hồn kỹ thứ bốn của Đường Tam (1)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Nghe Phất Lan Đức nói như vậy, Đại sư động tâm một trận, thì thào nói: _ “Này,
như vậy thật sự không sao chứ ?” _

Phất Lan Đức ngang nhiên cất giọng oang oang, _ ” Cái gì mà không thể chứ ? Ít
nhất như vậy trái tim của hai người các ngươi đã tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần
các ngươi bảo vệ được đạo phòng tuyến cuối cùng kia, mỗi ngày mỗi tối cùng
nhau ở một chỗ nhưng lại có thể cảm nhận được tình yêu của đối phương, có cái
gì là không tốt nào? Đừng nói các ngươi chỉ là đường huynh muội, cho dù là hôn
huynh muội thì có thể làm sao chứ? Các ngươi chỉ là yêu thương qua lại lẫn
nhau, đối với người ngoài nói là tình cảm huynh muội, như thế ngươi đối với
cái suy nghĩ thủ cựu của mình sẽ không còn ý kiến gì nữa rồi.” _

Nghe Phất Lan Đức nói, Đại sư đứng ngốc trệ ở nơi đó như một pho tượng, một
lúc lâu sau trong miệng Đại sư mới mạnh mẽ nói ra một câu rõ ràng, _ ” Phất
Lan Đức, con mẹ ngươi sao không nói điều này sớm ?” _

Bỏ lại những điều này, Đại sư mạnh mẽ đứng vọt lên, hướng tới chỗ Liễu Nhị
Long chạy như điên. Bởi vì chạy vội quá nhanh, nước mắt hắn tại không trung vẽ
thành hai đạo thủy tuyến đẹp đẽ.

Nhị Long, Nhị Long, rốt cục ta đã có thể danh chính ngôn thuận yêu ngươi rồi.
Chỉ cần có thể yêu ngươi, thì không có thân xác cũng đâu có gì mất cơ chứ? Yêu
luyến trên tinh thần như vậy là đã đủ rồi !

Nhìn bóng lưng của Đại sư, Phất Lan Đức trên mặt mới toát ra một nét tươi
cười, Tiểu Cương, tên ngốc này, mỗi ngày cũng một chỗ âu yếm yêu thương, chẳng
lẽ các ngươi thật sự có thể kiềm chế được hay sao ?

Mắt thấy Đại sư hướng đến mình chạy như điên, Liễu Nhị Long trong lòng nhất
thời thót lên.

Đại sư cơ hồ chạy như điên đến trước mặt Liễu Nhị Long, trừng trừng nhìn Nhị
Long mỹ miều kia đến mê man, đột nhiên song chưởng hắn mở ra, dùng toàn lực
đem Liễu Nhị Long ôm chặt vào lòng mình, _ ” Liễu Nhị Long, ta xin lỗi ngươi.”
_

Chỉ có bảy chữ nhưng lại như mở ra cả một cửa đập nước mắt. Liễu Nhị Long chỉ
cảm thấy trước mặt mơ hồ một trận, nàng như vậy đã là hơn bảy mươi cấp hồn lực
nhưng lúc này nửa phần khí lực cũng không sử dụng được. Cả người hoàn toàn mềm
nhũn ngã vào lòng đại sư, nước mắt như quán tính ào ra.

Những lời này, nàng đã mơ ước lâu lắm rồi. Hai mươi năm, giống như theo lời
Phất Lan Đức, đã hai mươi năm trôi qua rồi. Hai mươi năm nay làm thế nào có
thể qua được? Cho dù nàng mặt ngoài sẽ lại kiên cường, nhưng cuối cùng nàng
cũng chỉ là một người đàn bà, người đàn bà nào mà không khát vọng được người
yêu che chở? Người đàn bà nào không khát vọng chính mình được hạnh phúc.

Có lẽ vì hạnh phúc trước mắt đến quá bất ngờ, Liễu Nhị Long chỉ cảm thấy thân
thể chính mình tựa hồ như chập chờn trong mộng, tất cả những điều này đều
không phải sự thật.

Phất Lan Đức lập tức hướng đến đám người Triệu Vô Cực, Tiểu Vũ phất phất tay.
Mọi người chậm rãi tháo lui sang một bên, để phiến không gian rộng lớn này lại
cho hai người Đại sư và Liễu Nhị Long.

Độc ngoài trận, bởi vì mùi thơm khỉ la tiên phẩm đã biến mất, cuối cùng còn
thừa vài đầu hồn thú cũng không cam tâm mà đành bỏ đi, theo bọn họ biến mất,
chung quanh là một mảng yên tĩnh.

_ ” Tiểu Cương, Tiểu Cương, ngươi có biết ta đã đợi bao nhiêu lâu không chứ?
Bảy ngàn ngày, ngày qua đêm qua, ngươi cũng biết ta ở chỗ này mà tại sao không
tới chứ? Có phải ngươi thật sự trốn tránh, không nguyện ý ở cùng với ta đúng
không?” _ Liễu Nhị Long thất thanh khóc rống lên, cứ gục dưới vai Đại sư mà
nói.

Đại sư dùng sức ôm chặt, _ ” Nhị Long, ta xin lỗi ngươi, ta thề sau này sẽ
không trốn tránh tình cảm của chúng ta nữa. Mặc dù chúng ta có thể không giống
vợ chồng bình thường vậy, nhưng ta nhất định phải giữ cho được người ta yêu là
ngươi.” _

Lập tức, Đại sư đem suy nghĩ của Phất Lan Đức nói ra, Liễu Nhị Long vẫn lẳng
lặng nằm ở trong lòng hắn nghe, nàng nghe Đại sư nói thì là có tình cảm vợ
chồng nhưng không phải là vợ chồng thật, nàng cũng rõ ràng, Đại sự vẫn như
trước không thể thoát được cái ràng buộc kia. Chỉ là đã chờ đợi nhiều năm như
thế, vất vả mãi nam nhân trước mắt mới khẳng định không trốn đi nữa, ít nhất
hắn đã nói sẽ mãi ở lại bên mình, đã như vậy cần gì phải cưỡng cầu nhiều nữa
chứ ?

Có lẽ vì đã thu được Tiểu Vũ làm con gái nuôi, đối với tâm tình Liễu Nhị Long
sinh ra ảnh hưởng rất lớn, trong lúc này lòng nàng chỉ thuận theo suy nghĩ tự
nhiên, nhu thuận nép đầu vào ngực Đại sư, trước tiên được ở cùng một chỗ với
người mình yêu là quan trọng nhất.

Sau hơn nửa giờ, Chu Trúc Thanh thuận lợi hấp thu Quỷ Hổ hồn hoàn, cùng với
Đái Mộc Bạch quay trở lại. Nhìn qua hơi thở nàng tựa hồ càng thêm tươi sáng
nhưng cũng lạnh lùng hơn, lại thêm vài phần anh khí, chiều cao cũng tăng thêm
một chút, mặc dù không có cao như Tiểu Vũ, nhưng nếu nhìn qua bề ngoài cũng đã
mang vài phần phong thái của một mỹ nhân.

Thuộc tính của hồn hoàn tác dụng với thân thể chắc chắn là không sai, khiến
thân thể hồn sư sinh ra những biến hóa nhất định. Mặc dù Sử Lại Khắc thất quái
tuổi không lớn, nhưng các nàng ai cũng có ít nhất ba hồn hoàn, năng lượng bên
trong hồn hoàn tác dụng thúc đẩy sự phát triển cơ thể của bọn họ, mặc dù trên
mặt còn non nớt nhưng dáng vẻ bên ngoài thì đã gần với một người phụ nữ trưởng
thành. So sánh với hơn một năm trước, mỗi người tựa hồ lớn hơn đến cả vài
tuổi, chỉ cần bọn họ không nói ra, sợ rằng rất khó có ai có thể tưởng tượng
được trong Sử Lai Khắc thất quái người nhỏ nhất còn chưa được mười bốn tuổi.

Người tiếp theo trở về chính là Trữ Vinh Vinh, sắc mặt cũng không có tái nhợt
như Áo Tư Tạp vậy. Lúc trước khi Liễu Nhị Long đánh trọng thương Lân giáp thú,
Áo Tư Tạp thủy chung đứng bên cạnh người nàng, hai mắt dừng trên người không
ngừng ở bên cạnh an ủi nàng. Đến lúc Trữ Vinh Vinh bắt đầu hấp thu hồn hoàn,
Áo Tư Tạp mới chạy sang một bên mà nôn thốc nôn tháo. Sau khi nôn xong, hắn
tiến lại khung cảnh kinh khủng mà Liễu Nhị Long tạo ra mà thu thập một lượt.
Bởi vậy sau khi Trữ Vinh Vinh hấp thu hồn hoàn xong cũng không có phải chứng
kiến cái tràng cảnh ác tâm đó, tâm trạng lại có vẻ tốt hơn so với Áo Tư Tạp
vài phần.

Lúc này Sử Lai Khắc thất quái chỉ có Đường Tam là chưa trở về, mọi người yên
lặng ở bên trong độc trận chờ đợi.

Liễu Nhị Long sau một lúc ỷ ôi trong lòng Đại sư, hai mắt nhắm lại tựa đang
ngủ, hai mươi năm qua chưa bao giờ nàng có được cảm giác yên ổn như hiện tại,
nhìn khuôn mặt nàng toát ra nét tươi cười điềm đạm hạnh phúc, Đại sư không
hiểu sao trong lòng cũng có một sự thỏa mãn.

Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực ở một bên đang thấp giọng nói về cái gì đó,
nhìn bộ dáng của Đại sư và Liễu Nhị Long bây giờ, Phất Lan Đức trong lòng cảm
thấy thoải mái hơn rất nhiều, trên mặt khó có thể che giấu nét cười.

Chu Trúc Thanh cùng Đái Mộc Bạch yên lặng ngồi cùng một chỗ, mặc dù vẻ mặt của
nàng tựa vẫn còn lãnh đạm như vậy, nhưng đối với việc Đái Mộc Bạch ngồi cùng
một chỗ với mình cũng không phản đối gì cả.

Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp tình huống cũng không có sai biệt lắm, chỉ là
trên mặt Trữ Vinh Vinh thần sắc rất ôn nhu, chủ động tựa vào vai của Áo Tư
Tạp, nghe hắn ở bên cạnh nói cái gì đó, từ sự hưng phấn hiện trên khuôn mặt
nàng có thể nhận ra, đệ tứ hồn hoàn của nàng hẳn là có những thu hoạch không
nhỏ.

Mập mạp lúc trước tiêu hao hồn lực không nhỏ, một mình dựa vào gốc cây đại thụ
tu luyện, ngưng tụ lại hồn lực của mình. Tiểu Vũ ở một chỗ cách không xa hắn,
từ thương thế của nàng lẽ ra phải ngồi điều tức chữa thương nhưng tâm tình của
nàng thế nào cũng không bình tĩnh lại được.

Những người khác đã trở về đầy đủ, chỉ thiếu mỗi Đường Tam, nàng như thế nào
lại không lo lắng cơ chứ? Ngồi ở nơi này nhưng trong lòng nàng lúc nào cũng
hướng về Đường Tam mà cầu khẩn. Không chỉ có nàng, những người khác lúc này
cũng lộ ra thần sắc, tại sâu trong đáy mắt cũng mang theo vài phần lo lắng.
Mặc dù Đường Tam nói là tự mình tuyệt đối nắm chắc, nhưng cấp bậc hồn hoàn mà
hắn hấp thu quả thật hơi lớn quán mức.

Một canh giờ trôi qua, Tiểu Vũ tự nói với mình, hấp thu hồn hoàn cường đại như
vậy mất nhiều thời gian cũng đúng.

Hai canh giờ trôi qua, Tiểu Vũ nói với mình chắc chỉ cần một chốc nữa là xong.

Ba canh giờ trôi qua, Tiểu Vũ trong lòng thầm nhủ : nhanh, nhanh nữa lên.

Bốn canh giờ trôi qua, trời càng ngày càng tối, Tiểu Vũ hướng mắt nhìn lên
ngọn núi mà Đường Tam ở đó, trong lòng không ngừng gọi, ca, ngươi thế nào mà
sao mãi chưa quay trở lại.

Năm canh giờ trôi qua, bóng đêm dần bao phủ khắp mọi nơi, nước mắt Tiểu Vũ
không ngừng chảy xuống, bất kì ai tới an ủi cũng không dừng được. Lúc này
trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm, chỉ cần ngươi còn sống trở về thôi, dù cho
ngươi không còn có đến nửa phần năng lực, dù là ngươi biến thành người bình
thường, thậm chí là tàn phế đi, ta cũng nguyện ý, chỉ cần ngươi còn sống thôi.

Chờ đợi suốt năm canh giờ, không biết chuyện gì đang xảy ra, không chỉ có Tiểu
Vũ mà tất cả mọi người cũng đều trở nên lo lắng, nếu như không phải có Đại sư
ngăn trở, mọi người đã xuất phát tìm kiếm ở ngọn núi kia một lượt rồi.

Ánh trăng chiếu sáng khắp mặt đất, ánh sáng tinh khiết chiếu lên mỗi người ở
Sử Lai Khắc học viện tạo nên nhưng cái bóng đen trên mặt đất, trong tâm Tiểu
Vũ cùng đã tuyệt vọng mà trở nên lạnh như băng, trong mắt nàng sự mong chờ đã
dần dần chuyển hóa thành sự chết chóc.

Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng huýt sáo dài vang vọng khắp bầu trời đêm,
trong đêm yên tĩnh tiếng huýt sáo dài như vậy vang lên vô cùng rõ ràng.

Giống như là bị lửa đốt, tất cả những người của Sử Lai Khắc học viện đều đứng
dựng cả dậy, sự tuyệt vọng trong đôi mắt của Tiểu Vũ liền biến thành ngọn lửa
hưng phấn điên cuồng thiêu đốt, không để ý đến cái gì chỉ hướng đến ngọn núi
mà liều mạng chạy.

_ ” Ca, ca….” _ Nàng la lên, thanh âm của nàng bởi vì khóc nhiều quá đã trở
nên khàn khàn, thầm mong sớm thấy được số mệnh của nam nhân kia.

Đúng vậy, tiếng huýt sáo dài đó đích thị là của Đường Tam, từ phía trên ngọn
núi, thân ảnh thon dài của Đường Tam dưới ánh trăng xuất hiện một cái bóng
thật dài, hắn không có xuống núi bằng bát chu mâu mà nhảy cao lên, mà Lam Ngân
Thảo sau lưng ngưng kết lại thành hình chiếc dù giúp hắn lao xuống dưới núi.

Hai đạo thân ảnh, một từ trên trời giáng xuống, một từ dưới đất điên cuồng
chạy lên, dưới ánh trăng tròn sáng rực rỡ đang không ngừng tiến lại gần nhau.

Rốt cuộc hai đạo nhân ảnh tại một vị trí cách mặt đất khoảng một phần ba chiều
cao của ngọn núi, liền hợp làm một, gắt gao ôm chặt lấy nhau trên sườn núi
dưới sự chứng kiến của ánh trăng rằm.

Đường Tam cũng trở nên cao hơn, cơ thể cũng càng thêm rắn chắc, ***g ngực ấm
áp tựa như một chỗ hoàn mỹ để khóc, trong nháy mắt Tiểu Vũ lao đầu vào đó, rồi
ngay lập tức hôn mê trong sự vui sướng.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận